Thơ Nguyễn Thanh Khiết – Dấu đạn còn nguyên

Dấu đạn còn nguyên


(gửi Trạch Gầm)


Bữa ghé Đồng Long – trời nắng gắt
kiếm lỗ châu mai của ngày xưa
trên hoang tàn cỏ cháy lưa thưa
dấu binh lửa còn như ngày cũ

ta gọi tên ngươi – người cố cựu
của một thời mũi đạn lằn tên
ngươi chưa quên – ngươi vẫn không quên
chiến trường cũ, trăm quân nằm lại

An Lộc kia mồ xanh, đất chết
mấy mươi năm ngươi rót mời ai?
còn nhắc chi những tháng những ngày
cỏ mọc che dấu giày chinh chiến

ngươi mà về Lai Khê, đồi Gió
chỉ làm buồn thuở vó ngựa xưa
bầy cao su ngày xưa, rất xưa
lối quân đi – đi vào tuyệt lộ

ngươi về chi lòng thêm phẫn nộ
thương cao su chảy mủ Đồng Long
thương những thằng nằm chết giữa đồng
xương cốt rã không mồ không mả

thôi thì nhắc ngươi thời yên ngựa
chẳng còn gì chỉ nhớ mà thôi
cho dù ngươi lạc đất xa trời
vẫn có đứa chờ hoài chung rượu

về Bình Long nhớ thời lính thú
qua Lai Khê nhớ buổi tan hàng
cái đau mà nghĩa nặng tình mang
sẽ có lúc bày trên một chiếu

Bỏ lại thành xưa


Mai ta chống gậy về xóm ruộng
vác cuốc đào chôn một tuổi già
vứt nợ tang bồng trong chòi lá
quên hết đoạn trường đã đi qua

mai ta khăn gói về cố quận
soi bóng già nghiêng trên đất giồng
bụi tre góc nhà nằm ngủ võng
nghe chim lạc bầy gọi chiều không

vất hết mười năm trong địa ngục
đêm trở mình nghe xích xiềng khua
quên vết cùm nhiều năm nhầy nhụa
quên nhục, quên thù, ngày lỡ thua

trả lại cho đời những tan hoang
trả hết nợ nần ta đã mang
trả mấy mươi năm buồn vô hạn
mò mẫm đi sau buổi tan hàng

gởi lại cho người đến với ta
tình yêu ngọt ngào và bao dung
trái tim ta đã đầy vết thủng
tội cho người, tội mối tình chung

gởi lại bạn bè thuở ngày xưa
gánh sơn hà còn nặng trên vai
lời hẹn một lần ra biên ải
ta về vườn gác kiếm rửa tay

cho một lần đi


ta sợ cuối đời ta nằm đây
chết cô đơn, chết một xó này
con mắt trừng trừng trong đêm tối
chẳng thể đôi lời biệt trần ai

ta sợ ta nằm đó xuôi tay
bất động, lơ ngơ ngày qua ngày
câu thơ chảy ngược vào cổ họng
cạn kiệt, ngó mình theo bụi bay

ta sợ hoàng hôn qua cửa sổ
miệng câm như hến môi khát khô
tai điếc chẳng nghe lời gió hát
phút lụi tàn xuống trái tim khô

ta sợ, sợ người đến bên ta
rơi lệ làm đau một xác ma
thương mà chi cho ta tiếc mãi
một thời tình hỡi ! xa rất xa

ta sợ tơ vương còn vịn níu
kéo ngược ta ở buổi cuối chiều
khóc mà chi – lời đưa, câu tiễn
cứ để đời bớt một quạnh hiu

Advertisement
This entry was posted in Thơ văn đấu tranh. Bookmark the permalink.

1 Response to Thơ Nguyễn Thanh Khiết – Dấu đạn còn nguyên

  1. Pingback: Tiếng Gọi Công Dân kính mời đọc bài mới thứ năm 13-6-2013 | Chương Trình Phát Thanh VRV Radio

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s