gởi người tình xứ bồng lai
mây chết đuối trong ngày gió ngủ
ta lui cui đuổi mặt trời chiều
tình cờ nên em đâu có hiểu
trái đất có lần hoá rong rêu
trượt chân ta ngã bao nhiêu bận
lồm cồm đứng dậy biết mấy phen
em – là bữa trời già quá chén
đày xuống đi chung một gã quèn
đứt cuống trăng treo – trời ngáy ngủ
ta đưa em dạo một trần gian
em hỏi ta có phải địa đàng
mà xiềng xích khua vang kiếp nạn
ta – là thứ người chê, đất chán
hết rượu trời già tỉnh cơn say
kéo em về bỏ lại trần ai
mặc bước chân làm đau cỏ dại
phía trên cao khi nào gió hát
có một ta lấp ló cuối đường
hú nắng gọi mưa về bốn phương
thổi cho bay chút tình còn vướng
mây tan tác theo ngày gió chướng
xua hồn ta xa lắc xa lơ
và hôm nay rất đỗi tình cờ
ta chợt nhớ trước giờ tắt thở
nguyễn thanh khiết
tháng bảy 2013
Tìm đâu một chỗ yên nằm
Bỏ cuộc đời nung trong lò bát quái
cho tàn tro bay ngập cả thế gian
tội nghiệp ta chỉ một khúc địa đàng
ngập giữa máu xương, cực cùng phẫn nộ
mới được dăm ngày say chưa quá độ
mà quay về khệnh khạng với tay không
mấy cuộc tình trơ trụi rụng hết bông
làm nứt nẻ bước chân trên cõi tạm
ta dứt nợ tang bồng quên gánh nạn
bỏ lại con tim thoi thóp bên đường
em đi qua chớ để ý mà thương
đừng ngăn giữ, đừng làm ta bịn rịn
trời chẳng lưu tình ta không chay tịnh
nên có khi còn lưu luyến cõi người
tiếng chuông chẳng làm quên hết mười mươi
lời kinh cơ hồ rung rinh quá khứ
lóc cóc mình ta – một đi coi thử
đất đai này có dành chỗ cho ta
khắp chốn sơn hà mỗi bước chân qua
cỏ cháy, thành tan – mồ chôn lớp lớp
trên biển xa xa người đang chết ngộp
giữa rừng già dăm gốc rễ lưa thưa
còn đâu cho ta che nắng che mưa
ta đi đâu, về đâu cho hết kiếp ?
nguyễn thanh khiết
tháng bảy 2013
Thư cho tiền bối
Thưa các anh linh chết còn mở mắt
Thưa các hào kiệt giữ đất cha ông
Thưa các người hùng từng mang cùm gông
một lạy tạ ơn – nhân danh sông núi
NGƯỜI đã bỏ thời chiến chinh hiển hách
bỏ thành, bỏ nước, bỏ mặc quê hương
bỏ dân lành sống lê lết cùng đường
quên mình từng là da vàng máu đỏ
NGƯỜI vỗ ngực tự xưng mình “tiến sĩ”
văng tục chửi nhau thua gã cùng đinh
tướng soái, công hầu, chạy trốn một mình
vứt giáo quăng gươm như phường vô lại
NGƯỜI rêu rao từng cầm quân bất bại
giữ chiến trường, giữ sự nghiệp ông cha
đất khách tha phương đau đớn nhớ nhà
nhớ chi nữa nhục này sao rửa được
NGƯỜI vẫn thói dối gian như từng hứa
sẽ quay về – về giành lại quê hương
tội cho chúng tôi – những kẻ cùng đường
bốn mươi năm luôn nghe lời ru ngủ
Đừng chửi nhau, tuổi trẻ đang nín thở
theo gương NGƯỜI – những bậc trượng phu
giang sơn này đã đông nghẹt giặc thù
công thần cũ – hãy nhớ lò hương cũ
Lũ chúng tôi – tuổi xuân coi rất rẻ
đứng trên hai chân đi giữ sơn hà
đừng dạy chúng tôi những thói điêu ngoa
tranh miếng ăn, hám danh, vô giáo dục
Một lạy tạ ơn NGƯỜI – người đi trước
một lạy tạ ơn NGƯỜI – người đi sau
nguyễn thanh khiết
tháng 7-2013
một đời phẫn nộ
ta sinh ra lúc sơn hà bể nửa
lưỡi dao thù cắm xuống xác cha ông
vạch một biên cương nhuộm đỏ sông Hồng
mang xương trắng làm phù sa sông Hậu
ta vùng vẫy, lạc loài trong biển máu
lặn hụp giữa trời đất nổi phong ba
tuổi hai mươi ta mất hẳn quê nhà
lang bạt tứ phương, ngủ bờ ngủ bụi
thù ai đây? trong mười năm lầm lủi
trên gông cùm cứa nát thịt, rách da
hận ai đây? trên đất chết, tuổi già
trên dấu vết dần phai thời chinh chiến
ta là giống da vàng – thân cái kiến
cõng trên vai mối hận mất quê hương
dù rằng ta gõ gậy bước qua đường
xiềng xích vẫn từng giờ khua rổn rảng
ta ngó ta – ngó bầy đàn hoạn nạn
nước mắt chan cơm lê lết từng ngày
hai chữ Tự Do nuốt đắng nuốt cay
cũng một Con Người – sao thua sâu bọ ?
ta hận ta sống một đời rác cỏ
như chết lâu rồi hồn phách chưa tan
xác trơ trơ phủ đầy bụi thời gian
đau điếng nhìn núi sông đang mai một
cuối đời – ta chẳng biết ta là ai
nguyễn thanh khiết
18-07-2013
cho một ngày nắng tắt
mặc xác đất sụp, trời rên, bão tới
ta lơ ngơ đi cho hết kiếp người
lỡ bị đày từ thuở mới nằm nôi
trên mặt đất lu bu người với ngợm
mặc cho nắng nóng như lò bát quái
mặc cho mưa xoi thủng quả càn khôn
nghèo mạt như ta còn mỗi linh hồn
không lẽ bán cho xong đời nô lệ
mà thôi đi – một đời ta quá tệ
chẳng làm gì để trả nợ núi sông
dù một đời từng mang nặng cùm gông
giờ chống gậy trên cơ đồ tan nát
em hỏi ta sao còn nghêu ngao hát
thơ thẩn dăm câu khóc những tàn phai
ta làm được gì – hôm nay? ngày mai?
em thấy không chút nắng chiều cũng tắt
đời trêu ta như một trò cút bắt
hai mươi năm ném hết xuống cuộc chơi
mười năm xích xiềng ngáy ngủ một hơi
lồm cồm dậy ngó ván cờ thế bí
ta qua sông chỉ là quân tốt thí
hết đường về chẳng còn chỗ dung thân
thoi thóp lắng nghe đất chết dưới chân
mở mắt – người với người – ta ngạt thở
nguyễn thanh khiết
tháng bảy 2013
Hỏi ta ngày lâm tử
Gót xâm lăng đã ào ào ra biển
bước chân thù lấn sập ải Nam Quan
sự nghiệp cha ông đốt buổi tiệc tàn
đám thần tử cúc cung quỳ trên điện
cửa Ngọ Môn chờ hồi chuông tống tiễn
mấy ngàn năm dựng nước giữ cõi bờ
thành Thăng Long những con tốt lơ ngơ
giương mắt ngó lửa tràn lên sông núi
hận đằng đằng – nhuộm đen dòng lịch sử
thù căm căm – bôi đỏ đất phương Nam
ôi ! giống nòi biết bao nhiêu lầm than
biết mấy máu xương, mấy lần Bắc thuộc
gió đã dậy chực chờ cơn bão dữ
sóng sẽ tràn rửa sạch vết thương xưa
mùa khô qua rồi mưa sẽ là mưa
tưới xuống, tưới cho xanh màu đất hứa
xếp lại riêng tư mở tung cánh cửa
để nắng lùa vào những buổi sớm mai
ngươi là ai, hãy nhớ ngươi là ai?
máu đỏ da vàng khi về với đất
tổ tiên mấy đời chung lưng đấu cật
bón xuống rừng này bằng núi xương khô
máu nhuộm sông kia để dựng cơ đồ
cho ngươi vỗ ngực làm con nước Việt